doantribinh
Active member
Bệnh viện Hỗ trợ sinh sản và Nam học Sài Gòn Con trai tôi và con dâu tôi đã cưới nhau được hơn 5 năm, và suốt khoảng thời gian ấy, niềm hạnh phúc của họ chỉ có thể được đong đếm qua những lần đếm ngược hy vọng có con. Thật ra, khi tôi nhìn thấy họ, tôi không chỉ thấy một đôi vợ chồng yêu thương nhau, mà còn cảm nhận được sự mong mỏi về một gia đình đầy tiếng cười của con cái. Nhưng chẳng ai ngờ, sự mong mỏi ấy lại đẩy họ vào một hành trình đầy thử thách – hành trình tìm con qua các phương pháp hỗ trợ sinh sản.
Ngày đầu tiên tôi nghe con trai mình kể về việc họ đã thử nhiều cách, từ thuốc đến các biện pháp tự nhiên, tôi đã cảm thấy bất lực. Tôi không biết phải làm sao để giúp con mình, để làm vơi bớt nỗi đau của họ. Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt của con dâu tôi, tôi cảm nhận được sự thất vọng, nhưng con trai tôi thì luôn cố gắng động viên, nhưng tôi biết rằng bên trong anh ấy cũng đau lòng lắm.
Cuối cùng, sau khi thăm khám tại nhiều cơ sở y tế, họ đã quyết định tìm đến Bệnh Viện Hỗ Trợ Sinh Sản và Nam Học Sài Gòn. Đó là một quyết định mà tôi thực sự vui mừng khi nghe con trai tôi chia sẻ. Tôi biết, từ lâu rồi, việc tìm con đã trở thành một nỗi ưu tư trong lòng con dâu tôi, và con trai tôi cũng vậy, nhưng họ vẫn kiên cường bám lấy hy vọng.
Ở bệnh viện này, họ gặp được những bác sĩ tâm huyết, những người không chỉ giỏi về chuyê Làm IUI n môn mà còn hết lòng với bệnh nhân. Lần đầu tiên, con dâu tôi trở về với nụ cười nhẹ nhàng hơn. Họ tìm hiểu và thấu hiểu về tình trạng của gia đình mình, chứ không chỉ đưa ra các phương pháp mà không giải thích gì. Những bác sĩ ấy không chỉ nói về tình trạng sinh lý mà còn cả những yếu tố tâm lý, điều mà tôi chưa từng nghĩ đến.
Tôi nhớ rất rõ cái ngày con trai tôi gọi điện về, nói rằng bác sĩ đã khuyên họ nên làm IUI (thụ tinh nhân tạo) thay vì cố gắng "mang thai tự nhiên" thêm một lần nữa. Điều này khiến tôi có chút lo lắng, nhưng rồi con dâu tôi nhẹ nhàng nói rằng "Mẹ, bác sĩ bảo chúng ta nên làm IUI để không bỏ lỡ cơ hội, và đó là cơ hội giúp chúng con có con cái."
Ban đầu, tôi khá bối rối, nhưng rồi con trai tôi giải thích rằng IUI không phải là phương pháp "được" hay "không được", mà là cách để gia đình có thể mở rộng hy vọng trong tình trạng sức khỏe của cả hai người đều không có vấn đề gì nghiêm trọng. Cả nhà đã quyết định ủng hộ con cái mình.
Sau khi con trai và con dâu tôi làm IUI lần đầu tiên, tôi nhận ra rằng đó không phải là một giải pháp dễ dàng. Họ phải trải qua nhiều tâm trạng, từ sự hy vọng đến lo âu, từ niềm vui đến thất vọng. Nhưng quan trọng nhất là họ không bỏ cuộc. Họ không làm IUI liên tục, vì bác sĩ đã khuyên rằng cần có những khoảng thời gian để cơ thể hồi phục và để tinh thần thoải mái hơn.
Chúng tôi không cần phải làm IUI liên tục, bởi vì một phương pháp y tế dù có hiệu quả đến đâu, cũng không thể thay thế được sức mạnh của niềm tin và tình yêu.XEM CHI TIẾT BÀI VIẾT TẠI ĐÂY:
Ngày đầu tiên tôi nghe con trai mình kể về việc họ đã thử nhiều cách, từ thuốc đến các biện pháp tự nhiên, tôi đã cảm thấy bất lực. Tôi không biết phải làm sao để giúp con mình, để làm vơi bớt nỗi đau của họ. Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt của con dâu tôi, tôi cảm nhận được sự thất vọng, nhưng con trai tôi thì luôn cố gắng động viên, nhưng tôi biết rằng bên trong anh ấy cũng đau lòng lắm.
Cuối cùng, sau khi thăm khám tại nhiều cơ sở y tế, họ đã quyết định tìm đến Bệnh Viện Hỗ Trợ Sinh Sản và Nam Học Sài Gòn. Đó là một quyết định mà tôi thực sự vui mừng khi nghe con trai tôi chia sẻ. Tôi biết, từ lâu rồi, việc tìm con đã trở thành một nỗi ưu tư trong lòng con dâu tôi, và con trai tôi cũng vậy, nhưng họ vẫn kiên cường bám lấy hy vọng.
Ở bệnh viện này, họ gặp được những bác sĩ tâm huyết, những người không chỉ giỏi về chuyê Làm IUI n môn mà còn hết lòng với bệnh nhân. Lần đầu tiên, con dâu tôi trở về với nụ cười nhẹ nhàng hơn. Họ tìm hiểu và thấu hiểu về tình trạng của gia đình mình, chứ không chỉ đưa ra các phương pháp mà không giải thích gì. Những bác sĩ ấy không chỉ nói về tình trạng sinh lý mà còn cả những yếu tố tâm lý, điều mà tôi chưa từng nghĩ đến.
Tôi nhớ rất rõ cái ngày con trai tôi gọi điện về, nói rằng bác sĩ đã khuyên họ nên làm IUI (thụ tinh nhân tạo) thay vì cố gắng "mang thai tự nhiên" thêm một lần nữa. Điều này khiến tôi có chút lo lắng, nhưng rồi con dâu tôi nhẹ nhàng nói rằng "Mẹ, bác sĩ bảo chúng ta nên làm IUI để không bỏ lỡ cơ hội, và đó là cơ hội giúp chúng con có con cái."
Ban đầu, tôi khá bối rối, nhưng rồi con trai tôi giải thích rằng IUI không phải là phương pháp "được" hay "không được", mà là cách để gia đình có thể mở rộng hy vọng trong tình trạng sức khỏe của cả hai người đều không có vấn đề gì nghiêm trọng. Cả nhà đã quyết định ủng hộ con cái mình.
Sau khi con trai và con dâu tôi làm IUI lần đầu tiên, tôi nhận ra rằng đó không phải là một giải pháp dễ dàng. Họ phải trải qua nhiều tâm trạng, từ sự hy vọng đến lo âu, từ niềm vui đến thất vọng. Nhưng quan trọng nhất là họ không bỏ cuộc. Họ không làm IUI liên tục, vì bác sĩ đã khuyên rằng cần có những khoảng thời gian để cơ thể hồi phục và để tinh thần thoải mái hơn.
Chúng tôi không cần phải làm IUI liên tục, bởi vì một phương pháp y tế dù có hiệu quả đến đâu, cũng không thể thay thế được sức mạnh của niềm tin và tình yêu.XEM CHI TIẾT BÀI VIẾT TẠI ĐÂY: